Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

10 điều luôn tự nói với bản thân

1. Nếu nhắn tin cho người ta mà lâu không thấy người ta trả lời, đừng nhắn nữa! Không có sự chờ đợi thấp hèn đến thế!

2. Nếu không có ai bên cạnh, hãy thử một mình nghe nhạc, đọc sách, chơi game, xem phim, viết blog, viết nhật ký... Hãy tập quen dần với bản thân mình!

3. Nếu như cảm thấy đau đớn trong lòng, hãy tìm một góc nhỏ hoặc trốn trong chăn khóc một trận long trời lở đất, chẳng cần ai đồng tình thương  hại. Khóc xong rồi ngày mai lại vui vẻ tiếp tục cuộc sống!

4. Nếu có một ai đó làm chậm bước chân của mình, hãy nhẹ nhàng rẽ sang hướng khác. Người không biết quý trọng mình không đáng để mình tiếp tục cho đi tình bạn hoặc tình yêu vì cuối cùng người bị tổn thương nhiều nhất sẽ lại là mình và sẽ không có ai xót xa cho mình hết!

5. Nếu mà có thể không hút thuốc thì đừng hút. Có thể không uống rượu thì đừng uống. Đây là nhũng hành vi huỷ diệt bản thân, nếu là vì ai đó mà làm vậy thì rõ ràng mình là đứa ngốc xít. Những người thực sự yêu mình sẽ không làm mình đau!

6. Lúc đau buồn nên tìm một người bạn mà mình tin tưởng để trút tâm sự, không nên chịu đựng một mình, làm tăng thêm nỗi buồn, nỗi cô đơn.

7. Bắt đầu từ bây giờ, phải thông mình một chút, đừng bao giờ hỏi người kbhác có nhớ mình không, có yêu mình không. Nếu người ta nhớ và yêu mình thì người ta sẽ khắc nói. Những lời này mà thốt ra từ miệng mình thì người ta sẽ trở nên kiêu ngạo và không quan tâm!

8. Đừng cô đơn mà chọn đại một người để yêu. Thật chẳng công bằng cho cả hai và cũng thiếu trách nhiệm. Hãy tìm một ngời bạn tri kỷ chứ không phải người yêu!

9. Nhớ kỹ ngày sinh của người mình yêu thương, đó là gia đình và chính mình. Sinh nhật mình không ai tặng quà cũng chẳng sao, mình vẫn có thể mua quà tặng ba mẹ. Nên nhớ, cha mẹ là người vất vả nhất khi mình sinh ra đời!

10. Không nên quá quan trọng hoá một số người hoặc một số việc. Hãy để tất cả thuận theo tự nhiên. Thế giới này vốn không công bằng mà, quá quan trọng một việc gì đó sẽ đánh mất giá trị của bản thân!

ST

Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012

Này anh, nếu có duyên, mình sẽ gặp nhau đấy!

Anh à, mặc dù giữa anh và em chỉ từng là người yêu ảo của nhau nhưng phải nói rằng, nó đã mang lại cho em những cảm xúc thật. Anh không phải tình yêu đầu nhưng thực sự còn sâu đậm hơn thế, vì mối tình đầu của em chỉ là tình đơn phương.

Ừm, phải nói sao về mối tình đầu của em nhỉ? Chắc giống tình yêu sét đánh! Hehe!

Em chẳng phải là một đứa dũng cảm nên người em thầm yêu chẳng bao giờ biết được từng có người vẫn thầm thương trộm nhớ mình. Chỉ cần nghe giọng nói của mình, có người sẽ vui cả ngày hôm đó. Những khi không được gặp mình, một ngày của một người nào đó giống như không có ánh sáng mặt trời.

Bây giờ nghĩ lại, em cũng chẳng thể ngờ được rằng mình đã từng hành động buồn cười như vậy. Khi em biết anh ta đã có người yêu, đất dưới chân em như đang sụp đổ. Chưa bao giờ em có cái cảm giác đó, giống như vừa có dòng điện cả nghìn Vôn chạy qua tim vậy. Cũng khá là khó chịu nhưng em vẫn nghĩ mình phải chúc phúc cho hai người họ. Em đã tự nói với mình: "Nếu người mình yêu hạnh phúc, mình cũng sẽ hạnh phúc!"

Ừm, em đã nói thế, em đã làm thế nhưng đáng tiếc là thỉnh thoảng trái tim em lại không biết nghe lời. Gặp hai người họ tay trong tay đi trên đường, em nở một nụ cười tươi nhất có thể với cả hai rồi bước tiếp. Giống hai người quen biết gặp nhau trên đường vậy á.

Anh biết không, thực sự tâm trí em khi đó rất thoải mái, cả trái tim hình như cũng thế. Ừm, hình như là một chút. Sau lần cười-một-cách-thoải-mái đó, em đã nói với mình: "Em sẽ quên được anh! Nhất định sẽ quên được!". Em gặp anh ta nhiều hơn (cả bạn gái của anh ta nữa, vì hai người họ thường đi chung với nhau mà). Và hình như em đã quên được. Những lúc chạm mặt nhau, em không còn cảm giác như trước đây nữa. Thế nhưng anh biết không, những lúc ngồi một mình, không hiểu sao em lại buồn anh ạ. Buồn mà không biết tại sao mình buồn!

Rồi một thời gian sau, anh ta chia tay người yêu. Chính xác là bị bồ đá anh ạ. Chẳng hiểu sao lúc đó em không cảm thấy buồn cùng anh ta mà lại thấy vui kì lạ ý. Tự trách bản thân, sao lại có thể vui trên sự đau khổ của người khác như thế. Nhưng thật sự thì hôm đó em ăn cơm thấy rất là ngon! Mặc dù vậy, em vẫn không tìm cách cho anh ta biết, em thích anh ta như thế nào. À, chính xác phải là yêu mới đúng. Chắc do em thuộc cung Xử Nữ đó! Nhưng chắc cũng vì em không còn yêu anh ta như hồi đầu nữa rồi.

Và rồi thời gian qua đi, anh ta cũng đã kiếm được nguuời yêu mới. Cũng thấy hơi buồn nhưng không nhiều. Em cũng tự thấy mình và anh ta chẳng hợp nhau tẹo nào cả. Nếu có đủ dũng khí để tỏ tình, em cũng không nghĩ bọn em tiến được xa. Đấy là trong trường hợp anh ta đồng ý. Hì! :D

Thật sự là cũng vẫn buồn đấy, nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi. Những lúc em để cho tâm trí rảnh rỗi và thả cho nó đi lung tung thôi. Rồi em chơi game cho đầu óc nó thoải mái. Em quen ba anh em nhà nọ qua game. Cuộc sống của em nói chung thì nó nhạt nhẽo lắm anh ạ. Ở trường em chẳng chơi được với đứa nào hết nên suốt ngày một mình thôi. Quen được ba đứa này giống như người sắp chết đuối vớ được phao vậy đó. Mà hoàn cảnh gia đình nhà này hơi na ná nhà em nên cũng dễ nói chuyện.

Ba anh em, 2 trai 1 gái. Hình như thằng em út nó có cảm tình với em anh ạ. Em đoán thế vì thấy chị nó (bằng tuổi em) thỉnh thoảng lại nói bóng gió như vậy, mà em cũng lờ mờ cảm thấy thế. Nhưng nó kém em 3 tuổi anh ạ. Hì, tuổi tác không quan trọng đúng không anh? Em cũng nghĩ thế, nhưng vẫn cứ cảm thấy sao sao ý. Chắc do em là một Xử Nữ thích sự hoàn hảo nên khó chấp nhận chuyện đó. Mà chắc cũng vì em hơi cảm nắng ông anh cả của nó rồi. (Hì, cũng bằng tuổi anh đó!). Nhưng ông anh nó lại thích tình yêu ảo cơ, nên em cũng đành chịu thôi. Em cũng kể cho ba anh em nhà đó gần như tất tần tật chuyện của em ạnh ạ, chuyện gia đình, học hành rồi yêu đương các thứ. Tất nhiên là em không nói em thích ông anh trai rồi! :P. Bọn em ở hai thành phố cách xa nhau nhưng cũng đi chơi cùng nhau mấy lần. Hè về Việt Nam, em còn mua quà tặng ba anh em nhà đó nữa. Không nặng nhưng cồng kềnh hết nửa cái vali du lịch của em.

Thế rồi hết game cũng hết bạn luôn anh ạ. Từ hồi không còn chơi game nhiều nữa, tình bạn của bọn em cũng nhạt dần. Chả biết giờ ba đứa còn giữ quà em tặng không nữa, cũng hơn một năm rồi còn gì. Em có cảm giác như niềm tin bị đặt nhầm chỗ ý. Mình thì hết lòng với chúng nó mà nhận lại chỉ là một con số 0 tròn trĩnh! Em đã huỷ kết bạn và block cả ba anh em nó khỏi friend list Facebook sau khi thằng em út dám giao bán nhân vật game của nó mà không hề nói với em một câu, trong khi đó em và nó, ý em là nhân vật của em và nó vẫn đang kết đôi với nhau. Chị nó thì luôn nghĩ mình là "hót gơn" nên em cũng bắt đầu thấy nản, cũng còn may là nó chưa chảnh. Cô chị falling in love với cái thằng đàn bà mà em quen, trước lúc quen ba anh em nhà này, cũng qua game. Và nói chung thì cũng có quan hệ trên mức bạn bè một chút với nhau.

Anh biết gì không? Em cũng kể tuốt tuồn tuột chuyện gia đình em với thằng đàn bà đấy, và cũng như ba đứa kia, à không, hơn ba đứa kia chứ, em phát hiện ra nó toàn chém gió với em. Niềm tin của em nhờ "ơn" bốn đứa chúng nó mà mất sạch rồi!

Lại quay trở về số 0. Không bạn bè, không tin nhắn, không điện thoại, không notification, không gì cả! :)

Em coi Facebook như một trang tin tức thay vì mạng xã hội, bởi em cập nhật thông tin từ đây. Ngày nào em cũng ngồi trước màn hình vi tính, mở Facebook như một thói quen mặc dù biết sẽ chẳng có gì ngoài những notification spam vớ vẩn. Và rồi em gặp anh! Mình quen nhau cũng tình cờ anh nhỉ? Ban đầu em cũng chỉ coi anh bình thường như những người khác, add friend chỉ để tăng số friends hoặc để quảng cáo bán hàng. Em thỉnh thoảng like những post của anh, chỉ là thấy hay thì like. Và post của em cũng được like tương tự như vậy (em nghĩ thế).

Anh bắt chuyện làm quen. Ừ, đằng nào cũng rảnh rang, chat chít chém gió giết thời gian cũng tốt. Vậy là mỗi lần bật PC, em luôn hồi hộp xem hôm nay anh sẽ post gì. Rồi mình nói chuyện nhiều hơn. Em kể anh nghe chuyện của mình, nhưng tất nhiên không phải tất cả và những chuyện em kể cũng rất chọn lọc. À mà thỉnh thoảng em cũng chém gió nữa đó! Hehe!

Anh biết tại sao em buồn. Tất nhiên rồi, vì em nói với anh mà. Khi nghe em kể về tình yêu đơn phương của em, anh khuyên em hay "đánh đồn có địch" đi. Em cảm nhận được trong câu nói đó sự nuối tiếc (chắc vậy :P). Và khi em nói sẽ quên đi tình yêu đó, ngay hôm sau em nhận được lời tỉnh tò của anh!

Anh không biết là em vui như thế nào đâu, vì đây là lần đầu tiên mà. Nhưng em vẫn cố lảng chánh điều đó, chắc do chưa sẵn sàng hoặc sợ lại đau thêm một lần nữa. Em cố tìm mọi cách để đẩy anh ra xa. Hay chửi thề, cố làm ra vẻ mình là một bad girl. Thực sự em thấy điều đó quá lố bịch, nhưng chả hiểu sao vẫn cứ làm. Mà em cũng muốn thử thách thứ gọi là "tình yêu", vì trong đầu em lúc nào cũng văng vẳng câu nói: "Thứ gì đến quá dễ dàng thì cũng sẽ ra đi nhanh tróng!". Nó khiến em càng thấp thỏm lo sợ hơn.

Anh có biết rằng, anh làm em suy nghĩ nhiều lắm không? Lúc nào cũng bị giằng co giữa tiến đến và từ bỏ. Lý trí nói không nhưng trái tim nói có. Em muốn yêu thương nhưng lại sợ bị tổn thương. Anh cũng biết mà, người  mình yêu quý nhất là người có thể làm mình tổn thương nhiều nhất!

Mặc dù em nói bậy nhưng anh vẫn bỏ qua, anh nói đôi lúc mình cũng nói bậy nên chuyện đó chẳng có gì để bắt bẻ người khác. Anh biết em đang cố tỏ ra mình bad nhưng hơi vụng về khi thể hiện (cái này là em bịa ra đó, chả biết có đúng không ^^). Em hỏi anh, có tin vào tình yêu ảo không, vì em chẳng tin. Anh nói, mặc dù nó khó tin nhưng có thể lấp chỗ chống tinh thần nhanh nhất. Vì câu nói đó, em chấp nhận làm bạn gái ảo của anh. Chỗ trống tinh thần của em quá lớn, em cần lấp đầy nó! Như người đi giữa sa mạc khô nóng mà nhìn thấy nước uống. Em yêu anh! Anh cho em biết cảm giác tình yêu từ hai phía hạnh phúc như thế nào. Mùa đông năm đó thật sự chẳng hề lạnh chút nào, mặc dù bên ngoài nhiệt độ xuống tới -20°! Giờ thì em hiểu sức mạnh của tình yêu nó lớn thế nào rồi! Anh không biết em vui thế nào khi nghe anh giới thiệu em với bạn bè của mình đâu! Mặc dù chỉ là ảo nhưng cảm giác lại rất thật!

Em rất thích xem bói toán nhưng em cũng chẳng mê tín lắm đâu. Xem để biết, "Just for fun" như anh đã từng nói. Anh là nam Song Ngư, em là nữ Xử Nữ, hai chòm sao không được hợp nhau cho lắm, hay nói cách khác là khá kỵ nhau. Em chẳng tin, tự nói với mình: "Anh và em thuộc trường hợp đặc biệt!", và anh cũng nói như vậy ^^!

Mình cũng đã từng giận nhau. Chỉ vì anh thấy thằng bạn tay trong tay với cô người yêu, còn anh thì vẫn một mình mặc dù status Facebook là "In a Relationship". Em có thể hiểu. Đâu chỉ có mình anh phải chịu cảm giác đó! Còn em nữa mà. Cách nói chuyện lấp lửng của anh làm em có cảm giác như mình vừa làm sai chuyện gì đó. Anh offline, em đờ người, cố vắt óc nhớ lại xem mình đã làm gì sai. Nghĩ, nhớ, rồi nhớ nhưng mãi chẳng ra. Đêm hôm đó em ngủ chẳng ngon gì cả! Hôm sau em nhận được lời xin lỗi và lý do của anh. Em cười mà như muốn khóc! Nhưng em tha lỗi cho anh, em có thể hiểu được cảm xúc của anh lúc đó!

Anh rất hay nói "Anh yêu em", anh còn nói "Sau này làm vợ anh nhé?!". Sao lại nói câu đó sớm thế nhỉ? Em bảo anh, nói trước bước không qua, nhưng em vẫn thích nghe anh nói! Hihi! Con gái yêu bằng tai mà! Mình đã nói rất nhiều về chuyện tương lai. Em biết cuộc sống không như là mơ, và chẳng phải chỉ có màu hồng. Nó còn có màu xám nữa!

Gần hai tháng, tần xuất nói chuyện của mình giảm đi thấy rõ. Em nghĩ chắc do anh bận, sinh viên cuối cấp rồi mà. Thế nên em cũng chẳng dám làm phiền, nhưng trong em có cảm giác gì đó rất khó chịu! Em nói với anh: "Giờ em chẳng có gì cả, chỉ còn mình anh thôi. Hứa với em, đừng để em một mình nhé?". Anh đồng ý và cũng muốn em hứa như thế. Tất nhiên là em hứa rồi. Thề độc luôn! Nhưng sao hứa rồi mà càng ngày mình càng ít nói chuyện. Anh cho em hy vọng rồi lại chẳng thương tiếc lấy nó đi. Anh làm em đau rồi lại xin lỗi. Em chịu đựng và bỏ qua.


Nhưng anh ạ, sức chịu đựng của con người chỉ có hạn thôi. Em hẹn anh nói chuyện. Em muốn chia tay, anh níu kéo, nói nếu em cần chia sẻ thì hãy tìm anh. Và rồi em lại có thể chịu đựng được thêm một chút. Một chút, rồi lại thêm một chút. Mình không nói chuyện với nhau trong nhiều tuần liền. Em có cảm giác nó còn dài hơn cả năm. Em nhắn tin hỏi: "Anh muốn em kết thúc hay tự mình nói đây?". Nhận được tin nhắn của anh, em như lại thấy tia hy vọng nhen nhóm. Anh nói không muốn nói qua tin nhắn như thế này, anh muốn mình ngồi lại nói chuyện đàng hoàng với nhau. (Thực sự có phải nói chuyện không hay chỉ là gõ keyboard?). Em đã hy vọng rồi lại thất vọng! Anh gửi cho em vẻn vẹn có 1 tin nhắn trên Facebook, cũng chẳng khác tin nhắn trên điện thoại là mấy, có chăng chỉ là nó không mất tiền!

Anh nói tình cảm của anh là thật, tất cả những điều anh nói là thật, chỉ là anh không thể vượt qua được chính mình, không thể vượt qua được sự xa cách. Anh là người đầu tiên nói "Anh yêu em" thì anh sẽ là người nói kết thúc. Ờ, cũng phải. Cũng không quan trọng ai là người nói chia tay, như nhau cả thôi. Vậy là mình chia tay. Nhưng sau khi gửi cái tin nhắn đó, anh treo ngay status Yahoo: "Aww... It's finally over"! Anh vừa đẩy em xuống bùn rồi còn đâm nốt con giao đang cầm trên tay vào tim em để kết thúc! Như vậy có tàn nhẫn quá không anh? :)

Lúc đó em chẳng còn cảm giác đau nữa! Em xoá luôn nick của anh khỏi friend list Yahoo để khỏi sôi máu mà chửi thằng vào mặt anh cho đỡ tức! Trên Facebook thì anh viết status giả tạo chẳng thể nào ngửi nổi! Em mặc kệ, coi như thấy chó sủa ngoài đường. Em làm như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Lần này thì em bad thật sự rồi chứ chẳng phải giả tạo như trước nữa! Mà anh cũng đâu có kém, một câu nói là một câu chửi thề. Vậy mà trước đây em tưởng anh ngoan hiền lắm. Đúng là người ta chỉ biết được bộ mặt thật của nhau sau khi chia tay!

Nhưng mà anh biết không? Password Facebook anh đưa cho em, lần thứ nhất em không nhớ. Đến lần thứ hai anh nói thì em lại chẳng thể nào quên được. Thỉnh thoảng chán không làm gì em lại vào xem hiện tại anh sống ra sao. Thực sự em cũng chẳng phải người tò mò tọc mạch, nhưng chả hiểu sao em lại vào mục tin nhắn của anh. Để xem anh đã có ai chưa. Nhưng chắc là có rồi, trước khi anh gặp em cơ. Anh viết post trên Facebook và đặt ở chế độ không ai thấy nhưng em đã thấy, vì em vào account của anh mà. Giờ em mới thấm câu "Đàn ông thằng nào cũng giống nhau!". Và em cũng biết chính xác "người đó" của anh là ai!

Em vào lại Facebook của mình rồi huỷ kết bạn với anh ngay lập tức. Vài hôm sau em lại mò vào Facebook của anh. Lần này em đã biết được lý do chia tay chính xác hơn. Cười khẩy một cái rồi em block Facebook của anh luôn. Em cứ nghĩ sau lần đó em cũng cạch, chả thèm vào làm gì nữa. Nhưng rồi em vẫn lại vào, và lần này anh đã đổi mật khẩu. Ừm, cũng tốt thôi. Từ lúc đó, em cũng chẳng nghĩ đến anh nữa!


Nhưng anh ạ! Em là một nữ Xử Nữ. Một Xử Nữ không quá tôn thờ sự hoàn hào, thích bày bừa và lười biếng. Một Xử Nữ không thích nói nhiều, về chuyện tình cảm lại càng không, thể hiện tình cảm bằng hành động chứ không phải bằng cái mồm. Một Xử Nữ đã nói được là làm được. Nhưng anh biết không, chỉ có chuyện về tình cảm thật lòng mới làm Xử Nữ không còn là Xử Nữ nữa thôi!

Sắp một năm rồi đó anh. Em cũng chả nhớ ngày nào nhưng mà cũng ước lượng khoảng gần giáng sinh :D

Mà  hè này về Việt Nam, nếu có duyên, mình sẽ gặp nhau! :)


Viễn cảnh khi tên Trang hâm sang đây

Bùm chéo! Pằng²!! Xì!! Xèo!! Pẹt!!!
Sau khi gấp được con hạc thứ 1000. Giang nắm chặt lấy nó và nhắm mắt ước:
"Con ước em họ con là Nguyễn Thị Trang, có nickname là Trang hâm, tuần sau là sang đây với con!"
Ước xong, Giang bật 1 que diêm và ném vào chậu đựng hạc đã tẩm cồn cùng với con hạc thứ 1000 nhăm nhúm kia. Lửa bùng lên. Những con hạc đủ màu đang chuyển dần sang màu xám đen rồi từ từ không còn là hình con hạc nữa. Bỗng, từ cửa sổ nhà dưới phát ra tiếng nói rất to:
"Cháy nhà bây giờ! Làm cái gì đấy?"
Ông già nhà dưới thò đầu qua cửa sổ, trợn mắt + há hốc mồm. Giang nhìn ông rồi bắt đầu khoe răng:
"Không sao đâu ạ! Cháu dập ngay đây"
Ông già trở lại vẻ mặt bình thường: "Cẩn thận đấy nhé!", rồi đóng cửa sổ. Quay lại với chậu tro hạc đã cháy tàn, Giangie đổ nước vào rồi đem đi tưới cây trong sân.
Tối mẹ đi làm về, báo tin, tên Trang hâm đã có đầy đủ giấy tờ và vé máy bay rồi. Khoảng tuần sau là sang đây. Giang nhảy cẫng lên, tạo tiếng động rầm rầm xuống sàn nhà khiến ông già khó tình ở dưới cầm chổi gõ đùng đùng. Nhưng mặc kệ! Đang vui!!
Một tuần sau, ở sân bay. Hai đứa vừa nhòm thấy mặt nhau đã chạy lại ôm nhau nghiêng ngả và cười ha hả khiến ai đi qua cũng phải ngoái nhìn. Về nhà, một bàn đầy đồ ăn do chính tay Giang làm đã được bày sẵn. Nhìn cũng khá là bắt mắt. Tây ta vẫn lộn. Sau khi ăn uống no nê, cười nói thoải mái là đến phần nhận quà Việt Nam!
Nghỉ ngơi, tắm rửa sạch sẽ. Tên Trang hâm được chuẩn bị sẵn một bộ chăn ga gối đệm để... nằm dưới đất!
Trước khi đi ngủ, hai đứa còn ngồi online Facebook + Yahoo chán chê. Update status + chat chít với mọi người. Sau đó là tra tấn tinh thần bằng truyện ma và phim kinh dị. Nhưng do vừa chải qua chuyến đi dài, tên Trang hâm đã "thăng thiên" trước. Giang cố xem hết phim rồi mới để đèn đi ngủ. Căn bản vì sợ ma nhưng vẫn cứ xem phim ma!
Sáng dậy, hai đứa cũng nhau oánh răng, rửa mặt, vẫn vân và vân vân. Ngồi ăn sáng + tám đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Sau cả tiếng đồng hồ ngồi tỉ tê, hai nàng sắm sửa, thay đồ + chuẩn bị xiền rồi đi ra ngoài. Trời cao trong xanh, mây trắng long lanh, cành lá rung rinh, mặt hai đứa phởn phởn đi shopping. Lượn lờ, vật vờ, sờ sờ, nắn nắn và ngắm ngắm. Đi mỏi chân, hai đứa dừng ở một quán kem và gọi... nước hoa quả uống. Ngồi soi hết anh này anh nọ, em này chị kia, hai đứa ăn thêm 2 ly kem rồi nhấc gót ngọc đi vô nhà vệ sinh để giải quyết nỗi buồn. Sau đó đi siêu thị mua đồ làm bữa tối.
Một ngày tập thể dục kết thúc sau khi hai đứa dồn đống đồ mới mua vào góc phòng rồi hẹn giờ TV tự tắt và chìm vào giấc ngủ, để TV nói một mình như hát ru.
Hôm sau, đống đồ lỉnh khỉnh ở góc phòng được lôi ra. Ngoài quần áo thì đến 1/3 là đồ trang trí phòng. Căn phòng bé tí tẹo, chưa trang trí gì của Giang, sau một hồi lao động vất vả, đã lung linh với đủ loại tranh ảnh (ảnh chụp của mọi người), hình dán và hình vẽ. Có cả đèn dây đủ màu tiết kiệm điện để bật mỗi khi nổi hứng sợ ma nhưng vẫn thích xem phim ma.
"Tự sướng rồi cho lên Facebook đê ê ê ê ..."
Và thế là album "My room" được tạo. Lunh linh, lung linh và rất lung linh!
Làm đẹp cho phòng rồi giờ đến làm đẹp cho người. Mặt hai đứa đen xì vì đắp mặt nạ bùn. Trên đầu quấn khăn trắng ủ tóc. Hai chậu nước nóng pha nước ngâm chân. Dựa người ra ghế, trên tay là bịch popcorn. Màn hình TV 40 inch là phim hoạt hình Kungfu Panda 2.
Thế mới là cuộc sống chứ!